Lamborghini Huracán LP 610-4 t
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhà có sư tử hà đông


Phan_21

Chiều cao của anh và Tông Chính tương đương, đều trên 1m8, mặc dù Lâm Miểu Miểu cao 1m73, nhưng dáng người gầy nhỏ bé, cái ôm này thiếu chút nữa cô bẹp chết ở trong ngực anh. 

Rất nhanh Mễ Chân đã buông lỏng tay, Lâm Miểu Miểu nhìn lồng ngực của anh, chợt phát hiện cái ôm của anh và Tông Chính hoàn toàn không giống nhau, khi Mễ Chân ôm cô, giống như tay trái nắm tay phải mình, nhưng khi Tông Chính ôm cô, nhiệt độ nóng bỏng của anh, môi lưỡi mềm mại của anh, khiến da thịt cô kêu gào đói khát, muốn dựa vào gần hơn. 

Nếu như tinh tế phân biệt, hai người đàn ông này có rất nhiều điểm giống nhau, vẻ ngoài anh tuấn, màu da lúa mạch giống nhau, giống như ánh sáng mặt trời, nhưng khác biệt cũng rất rõ ràng, vẻ đẹp của Mễ Chân giống như cậu bé mặt trời nhà bên, mà vẻ đẹp của Tông Chính trời sinh đã mang theo một loại khí chất quyền quý thong dong. 

Mễ Chân giống như ánh nắng ban mai, ấm áp rạng rỡ thoải mái, có thể nằm trên bãi cỏ ngửa mặt trông lên bầu trời, mà Tông Chính...... 

Có lúc anh cũng sẽ giống như ánh nắng ban mai, nhưng nhiều lúc, anh không giống ánh nắng, giống một mặt trời chói chang hơn, nóng đến bỏng rát. 

Ngay trong nháy mắt ngắn ngủi gặp Mễ Chân, cô cư nhiên lại nghĩ lung tung, hình như cô càng ngày càng không bình thường. 

Rời khỏi sân bay, cô đưa Mễ Chân đến biệt thự ở phường Tú Thủy, buổi sáng đã bảo nhân viên làm theo giờ tới dọn dẹp qua, cô đi một vòng quanh phòng khách, ghi chép những đồ đạc còn thiếu, Mễ Chân lấy một bộ quần áo trong hành lý, nói mấy câu với cô, đã vui vẻ hát ngâm nga đi tắm rửa. 

Tắm xong, Mễ Chân cởi trần, lắc lắc mái tóc còn đang nhỏ nước: "Nina, chuyện của cậu làm xong rồi chứ? Cần tớ giúp một tay không?" 

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, khi ở nước Y, cô cũng không nói cho bất kỳ ai, quay về Trung Quốc là vì kết hôn, ngoài ra cô cũng không để chuyện này ở trong lòng, đồng thời cũng cảm thấy tỷ lệ thành công của cuộc hôn nhân quá thấp, cho dù kết hôn thành, thời gian cũng chỉ có một năm mà thôi. 

Kế hoạch ban đầu của Lâm Miểu Miểu là ở lại Trung Quốc mấy tháng, rồi trở lại nước Y, cho đến khi quan hệ hôn nhân này kết thúc. Nhưng mà bây giờ, cô có phần không xác định, Tông Chính, Lý Trân và Khưu Thục Thanh đều rất tốt với cô, tốt đến mức khiến cô không nỡ rời đi. 

Người lúc nào cũng có lòng tham, nếu như chưa từng có được thì cũng thôi, một khi đã tiếp xúc với ánh sáng ban ngày, cô làm sao cam lòng trở lại đêm tối cô độc? Mặc dù ban ngày có lúc sáng quá, rọi vào người không mở mắt nổi, có lúc cũng sẽ quá nóng, oi bức khiến lòng người bực dọc...... 

Khi thiêu thân lao đầu vào lửa, biết rõ sẽ cháy thành tro bụi, nhưng vẫn không hề chùn bước, cô không có dũng khí lao đầu vào chỗ chết, cô chỉ có thể đứng ở lúc giao thời, giao giới giữa ngày và đêm ngửa mặt trông lên. 

Sau này sẽ như thế nào? Cô không nghĩ tới, cứ thuận theo tự nhiên thôi. 

Phác Hoằng Hi luôn nói cô không có nhiệt huyết, không có khát khao mãnh liệt, đúng vậy, cô không có những thứ này, cho nên, thuận theo tự nhiên thôi. 

"Nina, cậu ở phòng nào?" Mễ Chân hứng thú dạt dào hết nhìn đông lại nhìn tây, dường như muốn tham quan một chút...... 

"Tớ không ở nơi này......" Lâm Miểu Miểu hơi do dự, ngước mắt nói với Mễ Chân, "Daniel, tớ kết hôn rồi." 

Mễ Chân đờ người, con ngươi mở căng ra, dường như khó có thể tin được, qua một hồi lâu, anh mới nhẹ nhàng dùng tiếng Anh hỏi: "What did you say?" 

Nghe nói, khi tâm trạng một người chấn động quá mạnh, sẽ không tự chủ sử dụng ngôn ngữ mình quen thuộc nhất, Mễ Chân sinh ra ở nước Y, lớn lên cũng ở nước Y, tiếng Anh là ngôn ngữ quen thuộc nhất của anh. 

Sự kinh hãi của Mễ Chân, ở trong dự liệu của Lâm Miểu Miểu, nếu như bây giờ Mễ Chân nói cho cô biết, mình cũng kết hôn rồi, cô cũng sẽ đứng hình. Cô rất tự nhiên dùng tiếng Anh trả lời một câu: "I am married." 

Môi Mễ Chân giật giật, dù cho Lâm Miểu Miểu nói hai lần, nhưng anh vẫn không nghe vào. 

"Sorry, tớ biết chuyện này hơi đột ngột, khi đó tớ trở về Trung Quốc, kết hôn, lúc ấy tớ cũng chẳng biết nói như thế nào, cho nên......" Đôi mắt cô mang theo áy náy, Phác Hoằng Hi và Mễ Chân là hai người quan trọng nhất trong đời của cô, nhưng gần tới lúc đi, cô cũng không nói với ai, luôn cảm thấy chuyện này chẳng qua là một cuộc giao dịch, rất khó mở miệng, căn bản không nhất định phải nói cho bọn họ biết. 

Vẻ mặt của Mễ Chân có vài phần hoảng hốt, Lâm Miểu Miểu nói mấy câu "Sorry" không ngớt, anh không chỉ là bạn của cô, nhiều năm như vậy, gần như đã trở thành người thân của cô, chuyện trọng đại thế này, Lâm Miểu Miểu lại một mình đưa ra quyết định, đổi lại ai cũng sẽ tức giận, cô vốn định che giấu chuyện này, nhưng bây giờ Mễ Chân đã đến Trung Quốc, mà ý nghĩ ban đầu của cô cũng có một chút thay đổi. 

Lâm Miểu Miểu cúi đầu, ngoan ngoãn nhận sai, vì vậy bỏ lỡ tâm tình chân thật nhất trên mặt Mễ Chân, đó là đau khổ, khó tin, ngỡ ngàng, cùng với mất mác sâu sắc hòa vào lẫn nhau. Tầm mắt của anh bỗng nhiên rơi vào trên ngón tay của Lâm Miểu Miểu, biết rõ cô không phải là người biết nói đùa, nhưng lúc này, Mễ Chân cũng không nhịn được nhóm lên một tia hy vọng: "Nina, cậu không đeo nhẫn kết hôn!" 

Lâm Miểu Miểu theo tầm mắt của anh nhìn lên ngón tay trống không của mình, tùy ý đáp: "Không có." 

Cô trả lời thản nhiên như vậy, ngược lại khiến cho tia hy vọng cuối cùng kia của Mễ Chân tan thành mây khói, đúng vậy, cô không thích đeo bất kỳ đồ trang sức nào, ngại lúc làm việc không tiện. Thế nhưng......, trên cổ cô lại đeo một chuỗi dây chuyền ngọc bích giá trị không nhỏ. 

Trong nháy mắt Mễ Chân mất đi năng lực ngôn ngữ, anh đau khổ ở đáy lòng tự hỏi: Nếu như, anh có thể dũng cảm một chút, có phải kết quả sẽ khác đi không? 

Làm bạn bè có thể là cả đời, một khi ước mong xa vời muốn đến gần, hoặc là một bước lên đỉnh, hoặc là rơi xuống vực sâu, anh rất rõ, Lâm Miểu Miểu chỉ coi anh là bạn bè, người bạn duy nhất, người bạn quan trọng, người bạn giống như người thân......, bạn bè quỷ tha ma bắt! 

Anh vẫn luôn nói với chính mình đợi thêm một chút, đợi thêm một chút, nếu, anh có thể dũng cảm hơn, kết quả hôm nay sẽ khác phải không?  CHƯƠNG 37 – TÊN PHÁ ĐÁM Mễ Chân đè xuống tâm trạng cuồn cuộn gần như muốn sục sôi trong lòng, gian nan mở miệng, cố làm ra vẻ thoải mái tươi cười: "Nina, cậu quá đáng thật, chuyện thế này cũng không nói trước một tiếng! Tớ đi sấy tóc trước đã!" 

Mễ Chân thở một hơi, gần như cứng đờ trong chớp mắt, anh không biết phải làm sao đối mặt với Lâm Miểu Miểu, anh vẫn còn ở nguyên một chỗ chờ đợi, còn cô đã đi thật xa rồi. 

Nửa tiếng sau, Lâm Miểu Miểu gõ cửa phòng ngủ: "Daniel, tớ ra ngoài mua một ít đồ dùng hàng ngày, một lúc nữa về." 

Mễ Chân ngẩng khuôn mặt úp trong hai lòng bàn tay lên, xoa mặt lung tung, lại hít một hơi thật sâu: "Ừ." 

Tiếng bước chân đi xa dần, sự chua chát cũng như sự ghen tị trong lòng Mễ Chân từ từ dâng lên, cho dù biết rõ cô đã lấy chồng, nhưng anh vẫn không cam lòng. 

Khi Lâm Miểu Miểu trở về, đã gần năm giờ, ngoài mua đồ dùng hàng ngày khăn mặt bàn chải đánh răng... cho Mễ Chân, cô còn mua rất nhiều đồ ăn, nấu cơm xong cũng gần sáu giờ, cô chần chừ mấy giây, gọi điện thoại cho Tông Chính, tuân thủ giao ước báo cáo hành tung, điện thoại vang lên một lúc lâu mới có người nhận. 

Trong sóng điện thoại vẫn là tiếng hít thở đều đều không sâu, anh trầm mặc, không nói gì. 

"Tông Chính, tôi có chút việc, muộn mới trở về, anh......" Lâm Miểu Miểu mới nới một nửa, điện thoại đã bị ngắt, di động truyền đến tiếng "tút tút tút". 

Cô im lặng, hình như Tông Chính vẫn đang giận, hơn nữa còn dùng phương thức chiến tranh lạnh. Về việc tuân theo quan niệm sống thuận theo tự nhiên, cùng việc hình thành tính cách lãnh đạm,cái chuyện tức giận này, Lâm Miểu Miểu ít khi trải qua, cho dùó tức giận thật, cô cũng sẽ rất nhanh chóng điều chỉnh lại, chẳng hạn như tối hôm qua sau khi Tông Chính đá cửa rời đi, đối với việc anh không tôn trọng cô, cô cũng chẳng tức giận, đây cũng không phải nói cô rộng lượng, chẳng qua cảm thấy không có chút ý nghĩa nào, nhưng nhìn từ một góc độ khác, lại thực sự có thể nói là rộng lượng. 

Tông Chính không nói lời nào đã cúp điện thoại, trong lòng cô không rõ có tư vị gì, cô cất điện thoại vào trong túi, gọi Mễ Chân ra ăn cơm. 

Mễ Chân dường như đã khôi phục như lúc ban đầu, trên mặt mang nụ cười như không có chuyện gì, chỉ là ánh mắt nhìn Lâm Miểu Miểu, có thêm nỗi đau và mất mát. 

Cơm nước xong, Lâm Miểu Miểu dọn dẹp sạch nhà bếp, Mễ Chân tựa vào cửa phòng bếp nghiêng đầu nói: "Nina, chúng ta đi chơi đi?" 

Vốn Lâm Miểu Miểu muốn quay về hoa viên Thế Kỷ xem thế nào, nhưng cũng không thể bỏ lại Mễ Chân không quen nơi này không lo, phân vân một lúc rồi cũng đồng ý. 

Mễ Chân lập tức vui vẻ cười tươi, hỏi cô: "Đi đâu chơi vậy?" 

Cái này cũng làm khó Lâm Miểu Miểu rồi, cô mới trở về thành phố Z một khoảng thời gian, cũng không hiểu nhiều về thành phố Z, cô suy nghĩ một lúc, trả lời: "Phố Kim Chung Hà được không? Hình như buổi tối rất náo nhiệt." 

Trung tâm thành phố Z có hai nơi, ban ngày ở Hồng Quế Nhai, buổi tối ở phố Kim Chung Hà, phố Kim Chung Hà hoan nghênh tất cả mọi tầng lớp kể cả người nước ngoài, gần như trở thành một địa diểm du lịch ở thành phố Z. 

Hai năm trước Lâm Miểu Miểu từng đến đây một lần, thực sự là rất náo nhiệt, tập hợp các loại quán bar, nhà hàng, câu lạc bộ tư nhân, mỗi khi màn đêm buông xuống, những cô gái xinh đẹp quyến rũ liền khoác những bộ voan mỏng màu đen từ trong giấc ngủ say tỉnh lại, tiến vào bóng đêm ma quỷ ăn chơi trác táng ở thành phố Z. 

Phố Kim Chung Hà cũng không phải là một con phố, mà là tên gọi chung của khu vực này, trong đó còn chia ra thành phố trước và phố sau, phố sau chủ yếu là quá bar và các câu lạc bộ tư nhân cao cấp, trước kia Lâm Miểu Miểu tới chính là phố sau, phố trước thì là chợ đêm thứ gì cũng có. 

Lần đầu đến phố trước, tâm trạng của Lâm Miểu Miểu vì Tông Chính có phần sa sút đã nhanh chóng tốt lên, cô hối hận nghĩ: Sớm biết đã không ăn thứ gì ở nhà rồi, mặc dù cô không thèm ăn, nhưng ngửi thấy hương thơm quyến rũ gió đêm đưa tới, cũng không nhịn được muốn nếm thử. 

Nhưng mà......, bữa tối còn chưa tiêu hóa hết. 

Mễ Chân cũng đang oán giận việc này, Lâm Miểu Miểu buồn bực, cô nào biết phố Kim Chung Hà còn chia làm trước sau, lại có thể có nhiều món ăn từ nam chí bắc như vậy. 

"Ngày mai, chúng ta lại đến ăn những thứ này." Lâm Miểu Miểu thành khẩn hứa hẹn. 

Mễ Chân luôn sống ở nước Y, Lâm Miểu Miểu cũng sống ở nước Y nhưng vẫn có 8 năm sống ở quê hương, hai người đến phố trước, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, Mễ Chân cầm một cái bùa bình an đã được khai quang, rất ngạc nhiên lật qua lật lại xem: "Thứ này có tác dụng gì?" 

Lâm Miểu Miểu sờ miếng ngọc Quan Âm cầu con cái đã được khai quang đeo trên cổ mình, bình tĩnh đánh giá: "Tớ thấy đúng là mê tín." 

Ông chủ cửa hàng không hài lòng: "Cô bé, người ta nói tâm thành tắc linh, bùa bình an ở chỗ này của tôi, nổi danh gần xa, không linh nghiệm vậy cũng là bởi vì các người không đủ thành tâm." 

Mễ Chân cười hì hì mua nhét vào trong tay Lâm Miểu Miểu, học bức tượng Quan Âm Bồ Tát ngồi trên đài sen, hai tay chắp lại: "Nina, bình an!" 

Ông chủ cửa hàng thấy Mễ Chân nói lên như vậy, lập tức cười khanh khách giới thiệu: "Chàng trai, thứ nổi tiếng nhất trong cửa hàng của tôi là dây tơ hồng đã được khai quang, có muốn lấy hai sợi hay không?" 

Mễ Chân mờ mịt nói: "Dây tơ hồng? Dùng để làm gì?" 

Ông chủ cửa hàng giải thích: "Có thể khiến tình cảm của hai người bền lâu." 

Mễ Chân bừng tỉnh hiểu ra, hào phóng nói với ông chủ cửa hàng: "Mười sợi, cám ơn!" 

Ông chủ cửa hàng vốn định giải thích hai sợi là đủ rồi, nhưng có hời không chiếm thì đúng là thằng ngốc, ông im lặng lấy ra mười sợi dây đỏ đưa cho Mễ Chân, Mễ Chân cao hứng nhận lấy. 

Dây tơ hồng dùng mấy sợi dây đỏ bện vào nhau, ở giữa còn đeo thêm bốn hạt gỗ đàn hương, trên mỗi hạt gỗ đều có một chữ, Mễ Chân cầm hạt gỗ nói: "Cả cuộc đời." 

Mễ Chân cười càng thêm xán lạn, vội vàng chia năm sợi cho Lâm Miểu Miểu: "Để tình cảm của chúng ta là cả cuộc đời!" 

Lâm Miểu Miểu: "......" Trong ấn tượng của cô, hình như dây tơ hồng không phải dùng như vậy, nhưng cô nghĩ lại, có thể ngày nay ở Trung Quốc thịnh hành việc này. 

Lâm Miểu Miểu nhận lấy dây đỏ đeo luôn vào trên cổ tay, lúc chỉnh lại, đầu ngón tay chạm đến chữ trên hạt gỗ, cả cuộc đời. 

Ai không muốn cả cuộc đời chứ, bất kể là tình bạn, hay tình thân, hoặc cũng có thể là tình yêu, cô bỗng nhiên có phần hối hận, lần đầu tiên kết hôn qua loa như vậy, có lẽ cô có thể có ước muốn xa xỉ một đời một kiếp, mặc dù Tông Chính có rất nhiều tật xấu, nhưng lại là kiểu cô thích. 

Cô quen yên lặng, quen việc lẻ loi một mình, nhưng trong lòng lại càng thích người nhiệt tình, giống như ánh sáng mặt trời vậy, cô gảy gảy hạt gỗ trên cổ tay, buổi tối khi trở về, có lẽ có thể chủ động hôn anh một cái, cứ chiến tranh lạnh như vậy thật vô vị. 

Nghĩ đến Tông Chính, cô nhìn quanh phố Kim Chung Hà, dường như cảm thấy có chỗ nào không giống, mặc dù lúc nhỏ đã từng gặp qua một lần, nhưng Lâm Miểu Miểu không có ấn tượng mấy, lần đầu tiên gặp mặt Tông Chính, cô vẫn cho là ở trong Mộ Sắc Sâm Lâm nằm trên phố Kim Chung Hà. 

Trong Mộ Sắc Sâm Lâm, Đỗ Thiếu Khiêm chào hỏi một loạt khách khứa xong, ngồi xuống bên cạnh Tông Chính, liếc nhìn vỏ chai rượu trước mặt anh: "Uống rượu thì có thể giải quyết vấn đề sao? Cậu lúc nào thì từ phái hành động biến thành mượn rượu giải sầu rồi?" 

Tông Chính uống một ngụm rượu, lạnh lùng quét mắt nhìn Đỗ Thiếu Khiêm: "Đỗ công tử, không nói chuyện cũng không ai nói cậu câm đâu." 

Đỗ Thiếu Khiêm nhún nhún vai không để ý lắm: "Là anh em, mới quan tâm đến cậu. Có liên quan đến Lâm Miểu Miểu à? Nói với anh đây xem có chuyện gì, kinh nghiệm của anh đây là vô tận......" 

Một người đàn ông bên cạnh đi tới, cầm ly rượu vẻ mặt tươi cười: "Tông thiếu, kết hôn lâu như vậy, lúc nào thì cho chúng tôi gặp chị dâu đây." 

Mấy người thân quen khác với Tông Chính cũng ồn ào theo: "Lúc nào tổ chức tiệc rượu thế? Để anh em chúng tôi chuẩn bị cho chu đáo, tặng một món quà lớn cho cậu." 

"Tông thiếu, làm sao lại một mình uống rượu giải sầu? Có muốn tìm một em gái uống cùng cậu không?" 

Tông Chính ngẩng lên không mặn không nhạt quét mắt một vòng: "Các cậu rảnh rỗi đến loạn rồi sao?" 

Mọi người đều cười ha ha. 

"Đây cũng là tò mò thôi, kết hôn chớp nhoáng, ngay cả một tin tức cũng không có. Trong khoảng thời gian này còn thường không thấy tung tích." 

Tông Chính hừ lạnh một tiếng, cũng lười tranh cãi với đám người kia, Đỗ Thiếu Khiêm hất cằm: "Lắm người nhiều ý, nói cái khác đi!" 

Cố Khải ở bên cười không phúc hậu: "Đỗ công tử, Tông thiếu đã kết hôn rồi, cậu cũng đừng nghĩ không thoáng đi làm tiểu tam nhé!" 

Đỗ Thiếu Khiêm khẽ hừ một tiếng, cũng không để ý mấy lời vui đùa này, ngược lại ôm lấy bả vai của Cố Khải nói: "Chúng ta có tình bạn nhiều năm như vậy, lão tử muốn làm tiểu tam, cũng là cậu rồi!" 

Cố Khải cười mắngcâu, "Hay đấy, chỉ cần cậu tự tin vi vu ở nhà của tôi, vậy thì tối nay theo tôi về nhà." 

Đỗ Thiếu Khiêm lập tức lắc đầu: "Vậy thì quên đi." Anh quay đầu hỏi Tông Chính, "Nếu không thì cậu trao đổi với Cố Khải về cuộc sống sau khi kết hôn một chút?" 

Cố Khải liếc nhìn Tông Chính, "Hôn nhân xảy ra vấn đề? Hai ngày nay cậu ở đây rầu rĩ uống rượu? Đây không phải là tác phong của cậu nha?" 

Tông Chính ngẩng đầu lên, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Tất cả các cậu đều rất nhàn rỗi hay sao?" 

Cố Khải nhún vai với Đỗ Thiếu Khiêm, Đỗ Thiếu Khiêm cũng bó tay, chào mọi người, rồi đi chào hỏi khách. 

Sau khi Đỗ Thiếu Khiêm rời đi, Tông Chính nhìn lướt qua điện thoại di động để trên bàn, màn hình vẫn đen thui. Anh nâng ly rượu lên, ực một ngụm, ánh mắt còn lạnh lẽo hơn cả ánh trăng đêm đông, chờ mong Lâm Miểu Miểu còn không bằng chờ một con heo. 

Trước giờ anh tự kiềm chế, hơn nữa tửu lượng rất tốt, uống một chai rượu mạnh, cũng chỉ say bốn năm phần, cơ thể chậm chạp, đại não tỉnh táo hơn ngày thường, muốn chạm đến ý nghĩ của cô gần như không thể, hai mắt hẹp dài của anh híp lại, nhìn về phía cửa của Mộ Sắc Sâm Lâm, trong lòng bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ: Nếu bây giờ cô xuất hiện ở trước mặt anh...... 

Lúc anh nghĩ đến cô, cô xuất hiện ở trước mặt anh, cười giòn tan với anh. 

Đẩy cánh cửa của Mộ Sắc Sâm Lâm, là một không gian rộng rãi, hành lang mang hơi thở của rừng rậm nguyên thuỷ, rẽ trái đi thẳng là bước vào bên trong quán bar. 

Trong nháy mắt Lâm Miểu Miểu xuất hiện ở cửa, hai mắt của Tông Chính híp lại trong chớp mắt lại mở ra, anh trừng mắt nhìn, trái tim không chịu khống chế đập loạn lên, vòng cung của khóe môi còn chưa kịp cong lên, một giây kế tiếp đã hoàn toàn đông cứng. 

Hai ba tiếng đi dạo ở phố trước, Mễ Chân la hét muốn tới phố sau, Lâm Miểu Miểu không hề suy nghĩ liền đưa Mễ Chân đến Mộ Sắc Sâm Lâm, Mộ Sắc Sâm Lâm cùng hai năm trước ngoại trừ biển hiệu không thay đổi, còn lại từ đầu tới đuôi gần như đều đổi khác, nhưng cơ bản vẫn là khu rừng nguyên thủy như trước. 

Ánh sáng mờ mờ, cây cối làm đồ trang trí, nhìn đi nhìn lại, chỉ có bóng người mơ hồ, Mễ Chân đi hai bước nghiêng đầu đang muốn nói chuyện với Lâm Miểu Miểu, lại phát hiện Lâm Miểu Miểu vẫn đứng tại chỗ nhìn xung quanh, liền đi tới bên người cô, rất tự nhiên kéo cánh tay của Lâm Miểu Miểu đi về phía quầy bar. 

"Nhìn gì thế?" 

Lâm Miểu Miểu nhấp môi dưới, nhàn nhạt trả lời: "Không có gì." 

Đỗ Thiếu Khiêm với tư cách là ông chủ quán bar, cho dù lúc đầu chưa phát hiện Lâm Miểu Miểu, thì lúc sau cũng có thể phát hiện, trong lòng anh nảy lên, tầm mắt nhìn lướt qua phía góc của Tông Chính, trước đây Đỗ Thiếu Khiêm vẫn luôn dương dương tự đắc về thiết kế của Mộ Sắc Sâm Lâm, ngồi ở chỗ bị cây cối che thấp thoáng, có thể nhìn thấy rõ bên ngoài, mà bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ, cho nên, lúc này đây, anh không nhìn thấy động tĩnh của Tông Chính. 

Lâm Miểu Miểu ở trong đáy mắt của Tông Chính, cùng người đàn ông xa lạ khác đến quán bar, còn rất thân thiết. 

Đỗ Thiếu Khiêm yên lặng thở dài, tình hình dường như càng ngày càng hỗn loạn, tầm mắt của anh rơi vào chỗ quầy bar, ánh mắt của một người đàn ông nếu như từ đầu tới cuối đều dán vào trên người một người phụ nữ khác, điều này đại biểu cho cái gì, Đỗ Thiếu Khiêm lý nào còn không rõ, vấn đề của bản thân hai người này còn chưa giải quyết dứt điểm, lại còn có thêm một tên phá đám.

Ham muốn chiếm giữ và ý thức lãnh thổ của Tông Chính mạnh như thế nào, quen biết Tông Chính nhiều năm như vậy, hiển nhiên anh rõ hơn ai hết, đó là lí do vì sao sau khi biết Lâm Miểu Miểu gả cho Tông Chính, anh quyết đoán lựa chọn từ bỏ. 

Trước đây Trương Vi tại sao phải chia tay với Tông Chính? Mặc dù Tông Chính không yêu Trương Vi, nhưng cũng không ghét, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn, nguyên nhân là vì lão thái thái nhà họ Tông, có lẽ Tông Chính sẽ là người kết hôn sớm nhất trong ba người. 

Cậu ta không yêu Trương Vi, nhưng cũng không cách nào khoan nhượng cho việc Trương Vi đi đến nước Mĩ mấy năm, Tông Chính cho Trương Vi hai sự lựa chọn: Anh và lý tưởng, hai chọn một. 

Trương Vi theo đuổi Tông Chính ba năm, cuối cùng Tông Chính cũng tiếp nhận Trương Vi, hai người qua lại 3 năm, với tình cảm mà Trương Vi dành cho Tông Chính, Đỗ Thiếu Khiêm cho là cô ta sẽ ở lại, nhưng sau cùng Trương Vi lại lựa chọn lý tưởng. 

Sau khi Trương Vi đi, Đỗ Thiếu Khiêm cũng không thấy Tông Chính nhắc đến Trương Vi, về tình cảm giữa Trương Vi và Tông Chính, Đỗ Thiếu Khiêm đứng ngoài quan sát ngược lại còn hiểu rõ hơn người bên cạnh mấy phần, Trương Vi vẫn luôn là một người phụ nữ thông minh, trong lòng cô luôn hiểu rất rõ Tông Chính không yêu cô. 

Một cô gái trẻ đang ở trong độ tuổi đẹp nhất, có thể từ bỏ mọi thứ, không giữ lại chút nào đi yêu một người, nhưng nếu như hoàn toàn vứt bỏ nguyên tắc của mình, không có thời hạn chờ đợi một người, người đàn ông từ đầu tới cuối cũng chưa từng yêu mình......, có yêu nhiều hơn nữa, có lẽ có một ngày, cô ta cũng sẽ hối hận. 

Có lẽ rất nhiều người đánh giá Đỗ Thiếu Khiêm là cặn bã, danh hiệu hoa hoa công tử được anh giải thích sâu sắc, phụ nữ bên người giống như cưỡi ngựa xem hoa, trong lòng Đỗ Thiếu Khiêm bỗng nhiên thở dài thương xót, nhiều năm như vậy, phụ nữ bên người Tông Chính cũng chỉ có hai người, nhìn như một lòng một dạ, thực ra vô tình, một người bị hại trước là Trương Vi, người bị hại kế tiếp chắc là Lâm Miểu Miểu, nói cho cùng ai cặn bã hơn? 

Đỗ Thiếu Khiêm chợt tỉnh ngộ, bọn họ quả nhiên không hổ là bạn thâm niên, đều là đàn ông cặn bã, chẳng qua là cặn bã của Tông Chính thuộc về thuộc tính ẩn núp, người ngoài chỉ thấy cậu ta cao quý ưu nhã, bên ngoài không trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng lại rất khó chạm đến bản chất của cậu ta. 

Đỗ Thiếu Khiêm lại lần nữa cảm khái nhìn về phía Tông Chính, nhìn thoáng qua rồi quay lại nhìn hướng Lâm Miểu Miểu và Mễ Chân. Mễ Chân mượn chỗ của người pha rượu, nổi hứng pha rượu ở quầy bar, lắc rượu giống như làm xiếc. 

Lâm Miểu Miểu ngồi trước quầy bar, ánh mắt lại nhìn khắp lượt trong quán bar, nhìn hơn mười mấy giây cô bất đắc dĩ từ bỏ, nơi này muốn tìm một người cũng chẳng dễ dàng gì, hỏi thăm nhân viên phục vụ, cái này......, Lâm Miểu Miểu hơi do dự, thực ra cô hoàn toàn có thể gọi điện thoại, nhưng trước đó Tông Chính mới cúp điện thoại của cô...... 

Cô chần chừ hai giây, gửi một tin nhắn đi: (Tôi đang ở Mộ Sắc Sâm Lâm, anh ở đây không?) 

Tông Chính mở tin nhắn ra, liếc nhìn, tâm trạng dường như chưa từng hỏng bét như vậy, đầu ngón tay của anh do dự lướt trên màn hình, ấn nút gọi đi. 

"Đứng lên, hướng chín giờ, đi thẳng." Giọng nói vênh mặt hất hàm sai khiến như cũ vẫn rất là "Tông Chính", nhưng vì giọng nói trầm thấp biếng nhác, nghe vào trong tai, tình cảm dịu dàng hơn rất nhiều. 

"Hả?" Lâm Miểu Miểu hơi sửng sốt. 

"Qua đây." Anh nhấn mạnh ngữ khí. 

Lúc này Lâm Miểu Miểu mới nghe ra, Tông Chính hẳn cũng đang ở Mộ Sắc Sâm Lâm, cô nhẹ giọng đáp: "Được." 

Cô quay sang nói với Mễ Chân đang thể hiện tài năng, lập tức đi về phía Tông Chính, nụ cười của Mễ Chân tắt hẳn, trong lòng có chút thất bại, người cũng đi rồi, anh còn thể hiện tài năng cho ai xem? Tuy là Lâm Miểu Miểu cũng chỉ xem qua, nhưng chí ít người còn ở trước mặt. 

Mỗi một phòng ở Mộ Sắc Sâm Lâm đều chỉ dùng cây cối rậm rạp làm màn chắn tự nhiên, ngoài cây cối tự nhiên còn có hoa cỏ, hoa chủ yếu trong tháng tư là hoa tường vi, dưới ánh đèn mờ ảo, hoa tường vi màu hồng màu trắng, quấn trên hàng rào tre bằng gỗ và trên nhánh cây, cây cối xanh tốt, hoa thơm động lòng người. 

Lâm Miểu Miểu đẩy hàng rào bằng gỗ, đi vào trong, trong phòng chỉ có một mình Tông Chính, anh nhắm hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh dựa vào ghế sô pha, khi nghe thấy tiếng động mới mở đôi mắt đen láy ra. Ánh sáng trong quán bar mang theo không khí mập mờ, mặt anh giấu trong bóng đen nửa sáng nửa tối, ngọn đèn nhỏ trên tường rọi vào trong con ngươi của anh, giống như một ngôi sao hiện ra trong con ngươi đen. 

"Lại đây." 

Anh dựa trên ghế sô pha không nhúc nhích, ánh mắt vô cùng sâu, nhưng tâm tình bên trong lại hờ hững, lạnh nhạt, mà cái loại chuyên chú đó khiến lòng cô run rẩy, giống như màu đen hoàn toàn nhìn không thấy đáy. 

Trên bàn thấp bằng gỗ, đặt một bình rượu rỗng, trên người của anh cũng có mùi rượu nồng nặc, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như cũ, tựa như không hề uống say. 

Lâm Miểu Miểu đi tới, dừng ở trước sô pha. 

Cúc áo hột xoàn và kim cài áo ở trong nguồn sáng mờ mờ, ánh lên một tia sáng, khiến cả người anh đều trở nên đẹp lạ thường, anh hơi ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn cô chăm chú. 

Hành động của con người phần lớn đều sẽ chịu sự chi phối của lý trí, nhưng thời gian lâu hơn sẽ chịu sự chi phối của tình cảm. 

Ánh sáng đèn mông lung, nửa sáng nửa tối, trên ghế sô pha một người đàn ông nằm đó anh tuấn đẹp đẽ, vừa vặn đó lại là người đàn ông cô thích...... 

Cô nhấp môi dưới, nửa ngồi nửa quỳ trên sô pha, cúi người xuống, ở trên môi anh hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.  CHƯƠNG 38 – ĐỎ CHÓI MẮT Buổi chiều hôm đó, lời của Tông Chính chẳng qua là nhanh mồm nhanh miệng, cô cũng chỉ khó chịu một lúc, sau khi đến thăm bà ngoại và Lý Yên, trước khi vào nhà, cô chỉ nghĩ phải nói chuyện với anh thật nghiêm túc, thực sự không có hứng thú vì một việc nhỏ mà chiến tranh lạnh, đó cũng không phải là thỏa hiệp, chỉ là cô tỏ rõ thái độ của mình với Tông Chính: Chiến tranh lạnh, không có chút ý nghĩa nào. 

Nhưng mà khi nhìn thấy anh, có lẽ là ánh mắt của anh quá sâu, quá chuyên chú, hoặc có lẽ là ánh sáng dìu dịu khắp phòng quá mờ ảo, mà môi anh dính dịch rượu sóng sánh, mỏng nhưng lại rất quyến rũ. 

Ánh đèn mông lung, mặt anh khuất nửa sáng nửa tối, cô khẽ nhấp môi dưới, hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước trên môi anh. 

Lâm Miểu Miểu không xác định được có phải vì mình hôn quá nhanh, hay là vì Tông Chính thực sự uống say, cô hôn xuống môi anh, anh lại không có phản ứng như trong tưởng tượng của cô, ánh mắt của anh từ chuyên chú chuyển thành có chút sững sờ, qua gần bảy tám giây, anh mới phản ứng lại. 

"Em......, hôn tôi?" Anh hỏi. 

Lâm Miểu Miểu bình tĩnh trả lời: "Không có, tôi chỉ chạm vào một cái." 

Bỗng nhiên Tông Chính nở nụ cười, đường nét gương mặt rõ ràng, ánh sáng lưu động, đẹp như vị thần ánh sáng bước ra từ trong bức tranh. Anh nửa chống cơ thể bị rượu cồn làm cho đê mê, nắm tay cô, kéo cô về phía mình: "Muốn hôn muốn ôm muốn chơi, tùy ý em." 

Lâm Miểu Miểu nghe vậy, nhàn nhạt nở nụ cười: "Vậy thì chạm một cái nữa nhé." 

"Đến đi." 

Anh ôm cô ngồi lên đầu gối mình, dùng thân thể của chính mình chống đỡ toàn bộ trọng lượng của cô, trái tim trống trải hai ngày, cuối cùng cũng được thân thể mềm mại của cô lắp đầy. 

Lâm Miểu Miểu được anh ôm trong ngực, lời anh nói vẫn như cũ mang theo ngữ điệu sai khiến kiểu "Tông Chính", nhưng bởi vì giọng nói nhẹ nhàng cùng ý cười ẩn giấu, khiến cô cũng không bài xích. Hiếm khi anh không thúc giục, mà cứ yên lặng chờ đợi, Tông Chính như vậy, thuận mắt hơn bình thường rất nhiều. 

Chẳng lẽ là vì uống rượu? Nhưng hôm qua anh cũng uống rượu, thái độ lại làm cho người khác không thể thích được. 

Cô có cần bày tỏ sự yêu thích của mình hay không? 

"Tôi thích anh như bây giờ." Sau khi Lâm Miểu Miểu suy nghĩ mấy giây, quyết định phải bày tỏ một chút. 

Làm huấn luyện viên, cho dù cô không giỏi ăn nói, cũng biết khích lệ, cố gắng lên, cô sẽ không yêu cầu Tông thay đổi theo nguyện vọng của cô, nhưng sự bày tỏ này, có lẽ sẽ khiến anh thỉnh thoảng biến thành dáng vẻ cô yêu thích. 

"Dáng vẻ gì?" Anh hỏi. 

"Không nóng nảy, thái độ ôn hòa, rộng lượng, không đùa giỡn lưu manh." 

Tông Chính im lặng một lúc, ý tứ ẩn bên trong những lời này không phải nói anh bình thường tính khí nóng nảy, thái độ khó chịu, lòng dạ hẹp hòi, thích đùa giỡn lưu manh, mà cô không thích. 

Cho dù mới vừa rồi cô chủ động hôn anh, anh cũng không cao hứng nổi. 

Lâm Miểu Miểu nhìn vào mắt Tông Chính, buồn bực nghĩ, cô vừa rồi rõ ràng là khen ngợi mà? Làm sao vẻ mặt lại khó coi như vậy? 

"Người đàn ông kia là ai?" Anh chuyển chủ đề. 

Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn Mễ Chân đang ngồi trên quầy bar, vừa đứng lên vừa trả lời: "Bạn tốt." 

Tông Chính lôi cô trở lại: "Đi đâu?" 

"Tôi không thể bỏ cậu ấy một mình ở đó." 

Môi anh hiện lên sự châm biếm: "Em có thể bỏ tôi một mình ở chỗ này." 

Lâm Miểu Miểu không nói gì nhìn anh, anh chính là một bá chủ ở thành phố Z, có thể so với Mễ Chân không quen thuộc cuộc sống ở đây không?" 

Tông Chính dùng sức kéo cô vào trong lòng, giữ chặt cô, hôn lên. 

Nụ hôn của anh chứa thêm sự tức giận, mạnh mẽ lại tràn ngập ham muốn chiếm giữ, khiến cô suýt chút nữa nghẹt thở trong cơn thủy triều cuộn trào mãnh liệt, cô hơi đẩy anh ra, môi anh lại lần nữa in trên cánh môi của cô, lúc này đây trở nên dịu dàng hơn, sau đó vì người trong lòng nhu thuận, càng ngày càng dịu dàng, gần như sự kịch liệt giương cung bạt kiếm mấy phút trước đều hóa thành gợi tình ôn nhu. 

Cô mở mắt ra, mặt anh gần trong gang tấc, lông mi hơi rung rung. 

Có lẽ Tông Chính như vậy khiến người ta thích hơn một chút. 

Thế là, cô hôn đáp lại anh, hơi thở giữa cánh môi như mây sương quấn quít, càng thêm triền miên, anh nghiêng người đem cô đặt trên sô pha, bao trùm lên. 

"Chiến tranh lạnh, không có bất kỳ ý nghĩa gì." Cô nhắm mắt lại nói. 

"Đây là có ý gì?" Anh chôn ở hõm cổ của cô hỏi. 

Lâm Miểu Miểu suy nghĩ trong chốc lát trả lời: "Chuyện tôi muốn làm, vậy mới có ý nghĩa." 

"Hôn môi cùng tôi......, có ý nghĩa không?" Anh lẳng lặng chăm chú nhìn cô, ánh sáng mờ tối trên mặt anh hiện lên sự góc cạnh rõ ràng, ánh mắt của anh giống như nền trời đêm, sâu không thấy đáy. 

"Ừ, có ý nghĩa." Khóe môi của cô hơi hơi nhếch lên. 

Tông Chính khi nghe thấy những lời này đã cười, nụ cười này giống như thước phim quay chậm từ từ trình chiếu, Lâm Miểu Miểu chợt nhớ lại cảnh tượng thích nhất khi còn nhỏ, ánh mặt trời rọi xuống lấp lánh, mặt nước gợn sóng lăn tăn. 

Anh cúi đầu hôn lên môi cô, lúc anh nghĩ đến cô, cô xuất hiện ở trước mặt anh, cười tươi với anh. Dường như tất cả lạnh lùng, hờn giận, đều tan biến hết trong nụ cười thanh khiết của cô. 

Cô nhắm mắt lại ngửa mặt lên. 


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .